14.7.69
Hôm nay là ngày sinh của ba, mình nhớ lại ngày đó giữa bom rơi đạn nổ, mỗi hôm qua một trang pháo bất ngờ đã giết chết năm người và làm bị thương hai người. Mình chứng kiến trong làn lửa của những trái pháo cực nặng ấy. Mọi người còn chưa cảm thấy gì ngoài nỗi lo sợ. Vậy mà mình vẫn như xưa nay, như thường, lo lắng và suy tư để lặng trong lòng. Ba má và các em yêu thương, ở ngoài đó ba má và các em làm sao thấy hết được cuộc sống ở đây. Cuộc sống vô cùng anh dũng, vô cùng gian nan, chết chóc hy sinh còn dễ dàng hơn ăn một bữa cơm. Vậy mà người ta vẫn bên gan chiến đấu. Còn cũng là một trong muôn nghìn người đó, con sống chiến đấu và nghĩ rằng mình sẽ mãi sống và nghĩ mãi của tên đạn. Ngày mai thăng tiến cả khái hoản sẽ không có con đâu. Con tự hào vì đã dâng trọn đời mình cho Tổ quốc. Dĩ nhiên con cũng vậy, cũng ước mong sống tiếp cuộc sống hòa bình hạnh phúc mà mọi người trong đó có ba má đang xuông de gánh lấy. Nhưng có gì đâu, gian khổ rèn con trở nên người con gan góc, người cha đã được hưởng trọn lấy một ngày hạnh phúc. Cho nên có ân hận cũng chẳng làm gì.
Chiều nay lại buồn da diết, nhớ thương em kỳ lạ. Giờ này em đang làm gì? Chỉ tưởng như thấy em nằm trên chiếc vòng đôi mắt buồn mềm nóng và nổi nhớ thương làm khuẩn mắt em gầy hốc hác. Em của tôi ơi, biết nói gì với em đây hỡi đứa em kỳ lạ.
Liệt sĩ- bác sĩ Đặng Thùy Trâm
Bình luận